Tôi sẽ viết một cuốn sách. Thật đấy !




    Khi mò mẫm những nốt nhạc của một bài hát bằng đàn guitar hay piano thì nốt nhạc đầu tiên lúc nào cũng nốt khó nhất. Nhưng chỉ cần mò được nốt đầu tiên thì những nốt sau tự tuôn ra luôn. Viết lời mở đầu cho một cuốn sách cũng vậy. Đáng lẽ tôi nên bắt đầu cuốn “Hoài niệm thơ ấu” từ cách đây 5 6 năm trước nhưng tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, chọn từ như thế nào cho nó hoa mỹ, phong phú như các nhà văn khác. Nhưng giờ tôi mới nhận ra tôi chỉ là thằng sinh viên kĩ thuật nợ tín chỉ ngập đầu còn lâu mới ra được trường, chưa có cái gì dính tới văn chương thật sự nên không thể đem so sánh với những người viết văn chuyên nghiệp được. Tôi chỉ có “chuyện”, và tôi “kể”. Thế là đơn giản nhất. Có lời mở đầu rồi !

    Tôi từng là một người thích hoài niệm. Kiểu như một người già đã sống hết 80 chục năm trong đó 40 chục năm yên bình với vợ con bạn bè, 40 chục năm chinh chiến mặt trận và giờ chịu cảnh già cô đơn chả biết làm gì cứ ngồi hoài niệm và thích kể về những gì đã qua vậy. Thường cuộc sống hằng ngày mà vui vẻ và tất bật thì người ta ít như vậy. Nhưng mà cái quảng thời gian cấp 3 của tôi nó “cô đơn” lắm. Tôi thường để cho đầu óc mình bay bổng giữa những câu chuyện trong dòng kí ức những năm cấp 1 hơn là kiến thức trên bảng, trong sách hay đang tuôn ra từ miệng thầy cô. Tôi luôn muốn mình được quay trở lại những năm tháng cấp 1. Đi học có nhóm bạn thân để chơi, học trên lớp giỏi, được mọi người xem trọng, … hằng ngày không lo nghĩ gì với niềm vui bất tận của một đứa trẻ được cho là “có tuổi thơ”. Mỗi buổi chiều khi ngồi vào bàn học cạnh cửa sổ tầng hai mát rượi với ánh nắng dịu nhẹ, tôi lại mơ mộng trong tương lai sẽ chế tạo ra một cái máy mà chỉ cần nằm trong đó. Tôi được sống lại những kí ức tuổi thơ lần nữa. Tôi nhớ như in mọi thứ đã trải qua với tôi từ hồi 2 tuổi đến giờ. Bởi vì tôi cứ hoài niệm miết nên khó mà quên được. Thầy dạy thêm môn Hóa bảo : “Mấy người mà nhớ hết mấy cái chuyện từ nhỏ đến lớn là mấy cái người điên. Đầu người chỉ một xí nên phải quên đi để nhớ kiến thức trên trường mà thi đại học được”. Tôi hoàn toàn phản đối suy nghĩ đó với thầy mặc dù lúc đó tôi chẳng đưa ra được cho mình một lý do tại sao. Những thứ gắn bó với tôi, tôi đều lưu luyến hết không muốn bỏ cái nào, ngay cả một tờ giấy nháp hay một trò mini game ở trong máy tính tôi không nỡ vứt hay xóa. Nhưng rồi khi lên đại học, xảy ra một vài chuyện khá sốc đã thay đổi suy nghĩ và cuộc đời của tôi. Tôi không thích hoài niệm nữa. Tôi nhận ra một chân lý mới. Nếu cứ mãi níu giữ quá khứ thì ta không thể tiến lên phía trước được. Cấp 3 của tôi tồi tệ bởi do bản thân của tôi đã tồi tệ. Tôi không thể tiến lên bởi vì tôi mang vác nhiều quá. Nhưng dù sao cuộc đời chúng ta vẫn cần có những khoảng lặng. Khi đó người có thứ để nhớ về là những người giàu có nhất. Và đây là lúc đó. Tôi muốn chia sẻ sự giàu có của mình cho mọi người, bằng cách sẽ nghiêm túc thực sự viết một cuốn sách mang tên “Hoài niệm thơ ấu”.

#ẤuẤuCủaChị
Tự Truyện
23:40
0

Nhận xét

Menu

Search

Recent Comments

Contact Me